Bạn đang xem: Anh ngủ đi em phải dậy lấy chồng
- Màu tím hoa syên (Hữu Loan)- Nồng nóng môi xuân (Nguyễn Lãm Thắng)- Hương cau (Tạ Nghi Lễ)- Khúc tình buồn (Nguyễn Tất Nhiên)- Một nửa vầng trăng (Phanxipăng)Xem thêm: Viên Dầu Cá Alaska Omega 3,6,9 Epa & Dha, Alaska Omega
Anh ngủ thêm đi anhEm yêu cầu dậy rước chồngMùa thu vừa rụng láLòng em đã thanh lịch đông.Đừng mỉm cười cùng chớ khócĐừng tin và chớ nghiHãy bình thường cơ mà sốngEm lấy… kẻo muộn thìAnh bảo rằng khôn cùng yêuRất thương và cực kỳ nhớRất đề nghị nhưng lại không thểCưới em? Chuyện vào thơChẳng rất cần phải lí doGiải ham mê với phân buaChỉ phải anh yên ổn lặngEm vẫn hiểu: Mình thừaỪ! Thôi em lấy chồngChẳng liệu có còn gì khác luyến tiếcỪ! Thôi lên xe hoaBên ông chồng nhưng mà câm điếcAnh cứ ngủ say thôiEm dậy đeo nhẫn cướiKẻ mắt môi cô dâuTím ngực ảm đạm rười rượiYêu mà lại sao lại thếTmùi hương mà sao vậy anhEm - bọn bà yếu đuối…Muốn đời bản thân duyên ổn lànhNhưng anh đang không thểMạnh mẽ để triển khai chồngCởi áo nhưng ko dámMặc đến em váy đầm hồng?Thì thôi anh ngủ điNhắm mắt cùng câm điếcEm cười nụ cuối cùngGiễu đời này vượt nghiệt
Đó là nhan đề một bài thơ tôi tình cờ đọc được bên trên mạng, tác giả là 1 trong thiếu phụ sĩ, cô cam kết là Nồng Nàn Phố. Bài thơ như vậy này:<...>Tất cả bài bác thơ ngũ ngôn, 20 câu, 100 chữ, nồng dịu như cái tên của thi sĩ, có vẻ đầy đủ để biện minh đến lời xác định ngừng khoát vào loại nhan đề “... em đề nghị dậy đem chồng”Dù có không ít hình dung tự nồng thắm, tươi vui, mặc dù “Em vẫn đang yêu thương anh / Bằng trái tyên ổn nhỏ gái”, dù ráng nào đi nữa, cho dù sao đi nữa, thì em cũng cương quyết, cũng ngừng khoát, cũng kết thúc áo đề xuất dậy mang ông chồng.Bài thơ êm ả dịu dàng cô bé tính; nhưng sự độc đáo và khác biệt của chính nó nằm tại dòng nhan đề, nó làm tôi cần tưởng tượng cùng suy ngẫm về tình huống cơ mà nó đặt ra. Hãy tưởng tượng theo tôi nhé, hãy tưởng tượng nhỏng một quãng phim:Nửa đêm cuối thu, lành rét. Đôi người tình nằm sát nhau. Cmặt hàng trai choàng tay qua ôm tín đồ tình. Cô gái run rẩy niềm hạnh phúc, cô hôn lên mặt Đấng mày râu. Họ lại quấn vào nhau, đợt nữa, mệt mỏi trườn, toại nguyện, rồi ngủ tiếp.Mặt ttách không lên hẳn, số đông tia nắng và nóng đầu ngày soi qua rèm, lọt vào phòng ngủ nhỏ tuổi. Cô gái thức. Cô trnạp năng lượng trsinh sống. Cô nghĩ mang đến ngày mai, cái mai sau cơm trắng áo gạo chi phí, đầy nguy hiểm và không có chút không khí nào mang lại đông đảo mộng ảo hữu tình. Cô xem xét. Cô ra quyết định xong khoát. Cô rỉ tai với những người tình, cơ mà thiệt ra là cô từ nhủ với mình. Tất nhiên là cô nói chuyện đầy đủ nhỏ tuổi để không thức tỉnh nam nhi trai dậy, “Anh ngủ thêm đi anh, em nên dậy rước chồng!”Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, bước thật khẽ vào nhà tắm, vắt quần áo, khẽ ksản phẩm dọn dẹp hành lý, bước ra, khom xuống hôn dịu lên trán quý ông trai, nụ hôn vĩnh biệt, đẩy cửa ngõ. Đi.Cmặt hàng trai trở bản thân, rồi vô tứ quờ tay qua sát bên, vơ được mẫu gối ôm, đại trượng phu ôm cái gối vào lòng, ngủ tiếp. Chàng không kịp trối trnạp năng lượng đến tình yêu vừa bặt tăm lúc cánh cửa chống khxay lại. Chàng ko kịp, không có thời cơ, nói lời giã biệt sầu muộn tuy nhiên thơ mộng: “Ừ, thôi em về / chiều mưa giông cho tới / hiện thời anh vui / hai bài xích tay đói...” <1>Những tia nắng và nóng vẫn vô bốn len vào phòng, với phái mạnh trai thì vẫn chưa biết số trời sẽ quất vào mông bản thân một cú tàn nhẫn. Cmặt hàng vô tứ há hốc mồm. Chàng ngáy!Hết phyên ổn.*Đoạn trên tê là vì tôi pngóng tác, tôi bịa ra tự tình huống của bài thơ, còn đây là cthị xã thật, của tớ, tin hay không tuỳ chúng ta.“Anh đã đối xử cùng với em thế nào giả dụ một ngày như thế nào kia em kiến nghị bọn chúng bản thân chia tay?” Cô nữ giới của tớ hỏi.Tôi thay nín mỉm cười, nghiêm dung nhan mặt, trả lời dứt khoát: “Anh sẽ tự vẫn, chưa hẳn bởi dung dịch sâu, dung dịch ngủ, không lao đầu vào xe pháo tăng, xe pháo cài đặt. Anh vẫn treo cổ!”Nàng nín thsinh sống, căng mắt. Tôi vờ khom người xuống bẻ ngón chân kêu răng rắc nhằm giấu thú vui, liên tiếp hù nàng: “Từ kia trong tương lai, mỗi tối lúc láng trăng tà ngả về Tây, tất cả bé quạ đen bay trên nóc bên, lượn mấy vòng rồi xuống đậu trên thành hành lang cửa số chống em kêu lên từng tràng thảm thiết. Em đơ bản thân tỉnh dậy, thấy ở góc phòng mờ mờ ánh trăng một xác tín đồ treo lủng lẳng, lưỡi lè ra, nhị bàn chân White bệch đong gửi... Em hét lên, thì nó biến mất... Không có một tối. Đêm sau cũng vậy. Anh về. Cứ chũm...!”Nàng run lẩy bẩy, thsống hào hển, hỏi dồn, “Rồi sao nữa?”Tôi từ bỏ véo vào đùi bản thân làm sao cho thật là đau nhằm ngoài phì cười: “Còn sao nữa! Rồi sẽ có được một đêm đơn lẻ nào kia, em trường đoản cú kiếm cho mình một sợi thừng...”Nàng hét lên, ôm chầm đem tôi. Tôi cũng ôm chặt lấy con gái. Nàng thỏ thẻ, vào tai tôi, “Em sẽ không khi nào xa anh, chúng mình sẽ không còn bao giờ tách xa nhau...”Tôi cũng luồn tay vào vào áo bạn nữ, xoa xoa tnóng lưng trần quyến rũ và mềm mại. Tôi mong hát khe khẽ, một đoạn nhạc tình ướt rượt, nồng thắm đến nàng nghe, một ca khúc của nhạc sĩ Phạm Duy, “Đừng cách nhau chừng... nhớ là nhau... Đừng rẽ khúc tình nghèo...” <2>Sau hôm đó một tuần lễ, thiếu phụ ngủ dậy khi tôi còn ngủ. Nàng vướng lại đến tôi lá thư từ biệt bên trên bàn ăn uống, thanh nữ chnghiền lại nguyên ổn xi bài bác thơ của cô ấy Nồng Nàn Phố.Nàng nên lấy ck. Nàng đã đi rước ông xã. Nàng làm cho tôi đau lòng vượt, dẫu vậy tôi vẫn yêu thương chị em, yêu xiết bao!*Hết cthị xã tôi bịa. Hết chuyện thiệt của mình. Còn đó là cthị trấn của họ. Bạn thắc mắc chúng ta là ai ư? Hãy coi ti-vi cùng lướt web đọc báo, nhưng lại tốt nhất có thể là lên Facebook trong những ngày này, bọn họ có hộ khẩu thường xuyên trú ngơi nghỉ trên đó.Mọi người mọi đọc quan hệ của họ với nhau theo phong cách đôi mặt cùng có lợi, trường hợp dòng lợi của đối tác to đùng nhưng mà loại lợi của chính mình bé nhỏ tí thì đành chia tay, tra cứu một đối tác doanh nghiệp khác tương đối hơn. Cthị xã hay tình là vậy, nhưng lại thực tế thì không phải vậy.Chúng tôi từng thấy bọn họ hôn nhau, ôm nhau, thề nguyền sẽ hôn nhau, ôm nhau điều đó, không còn ráng kỷ này rồi qua thiên kỷ không giống, trường tồn ko rời.Chúng tôi tận mắt chứng kiến họ thề thốt rằng tương lai cho dù sóng gió đại dương Đông, mặc dù biển lớn Đông có lắm tôm các cá, tất cả mỏ khí đốt ngấn mỡ, thì cũng son Fe một lòng bên nhau.Rồi, chúng tôi chứng kiến, gã người tình to xác với thô bạo kia dang tay thẳng tay tát vào phương diện cô nhân huệ nhỏ nhắn rộp đến nổ đom đóm mắt; gã gào lên rằng cô là vật dụng gái bao hư hỏng, gã đã ngưng bao cô, đến cô chết đói; gã đề xuất dạy mang đến cô một bài học nhằm bỏ cái thói lang chạ, làm phản trắc. Cô cũng ko vừa. Cô bù lu bu loa Điện thoại tư vấn gã là vật bạo dâm, đồ tmê mệt lam, đồ dùng... bành trướng, rồi có được một chân tống vào dái gã một cú đau như thiến. Hai đứa lao vào nhau một trận sống chết, sứt tai gãy gọng, buông nhau ra, cùng hét vào mặt nhau rằng không có lẽ nào ngó tới chiếc phương diện chó của nhau nữa.Nhưng rồi cô đói, cô vạ thiết bị, sắc phôi trộn úa nhàu, chẳng ai đoái hoài đến cô. Thằng khốn cơ cứ rình rình thấy cô lơ đãng là ra tay nện cô một cú. Cực chẳng đã, cô lại yêu cầu cày cục gã, xin có tác dụng hoà, lại dọn về cạnh gã. Cả nhị lại hứa thề cùng nhau. Bản tình ca của mình lại được chứa lên sa sả, tha thiết, nồng thắm. Họ mua ttrẻ ranh thêu chữ vàng, treo sinh sống phòng khách ở trong nhà nhau, nhằm ghi nhớ chổ chính giữa nguyện trọn đời yêu thương nhau...?y nuốm nhưng thằng vô lại cứ đọng xử tệ cùng với cô không còn lần này tới lần không giống. Tuần qua gã vừa nện cô một trận. Gã làm cho nhục cô, dự tợn đơ phắt, xé rách rưới váy cô, nhổ nước bọt vào mặt cô.?y núm nhưng lần này cô lại cam Chịu. Ấy thay mà lại cô ko bội nghịch ứng lại. Ấy thay mà lại không có ai lao nguồn vào xe cộ tăng xe mua, xuất xắc làm cho một hơi không còn cnhị thuốc sâu rầy, hay là chui nguồn vào tua dây thòng lọng, cho giảm nhục. Cô trường đoản cú an ủi rằng chiếc số mình nó tệ điều đó thì đành nên Chịu đựng, biết đâu gồm ngày thằng khốn nạn hồi tâm; Khi hồi vai trung phong thì gã lại yêu cô do gã cũng là 1 đứa cô độc bên trên cõi đời này hệt như cô. Còn bây chừ thì thay trân bản thân nhịn nhục đến gã giẫm, cho gã nện, đến gã làm nhục. Người ta Điện thoại tư vấn chính là cái thụ mê muội, đau tmùi hương. Cô gọi là đấu tranh theo cách thức hoà bình.Dù đau lòng lắm, cho dù hy vọng lắm, tôi cũng quan yếu gửi mẩu chuyện tình không còn đổ vỡ lại lành, không còn lành rồi lại tan vỡ của mình vào thơ nhỏng thi sĩ Nồng Nàn Phố.Vả lại, cthị trấn cho tới nước này thì cô có muốn quăng quật gã đi rước ông xã cũng không được, cũng muộn mằn rồi. Vì sao ư?Vì cô hại rằng tôi đã lỡ thì!Cô ở mãi mặt gã. Cô ko dậy. Cô kiên quyết chống chọi bởi phương thức hoà bình cùng với gã. Cô không lấy chồng!Tệ không chỉ có vậy, cô nghiện nay loại mùi hăng nách siêu mất dọn dẹp vệ sinh của gã, nghiện nay đậm, xong xuôi không ra.